Chiều nay gió mùa Đông Bắc thổi về làm rụng rơi những cánh hoa bằng lăng nhỏ xinh màu tim tím, cái không khí se lạnh của mùa đông với những cơn mưa phùn bất chợt càng làm cho trái tim em thêm ngàn lần buốt giá. Em ước gì mình có thể hóa thành những cơn mưa để được ở bên anh thêm một lần nữa. Nhớ những ngày cuối mùa đông ngày xưa ấy, khi ánh nắng ban mai của mùa xuân sắp gõ cửa mọi nhà, trong không khí rộn ràng của đêm giao thừa chào đón một năm mới, em và anh lại được ở bên nhau để lắng nghe từng bước chân mùa xuân đang đến thật gần, còn bây giờ khúc giao thừa chỉ còn một mình em lặng lẽ. Em và anh cùng lớn lên theo những câu chuyện cổ tích của bà, lời ru ngọt ngào của mẹ trong những ngày giao mùa khi gió thu bất chợt ùa về.
Tuổi thơ của em và anh là những buổi chăn trâu, thả diều bên bờ sông quê hương. Anh còn nhớ không, ngày ấy em rất thích gấp thuyền giấy thả trôi xuống dòng sông quê mang theo những ước mơ chân thành của cô bé con 8 tuổi. Em ước nhiều lắm nhưng duy nhất có một điều mãi đến bây giờ em vẫn còn nhớ rất rõ, em ước anh sẽ trở thành dòng sông và em là con thuyền để chúng mình sẽ được mãi mãi bên nhau không bao giờ xa rời dẫu cho hiện tại và tương lai là một khoảng không riêng biệt vô hình.
Mình quấn quýt bên nhau như đôi chim non không muốn rời xa tổ ấm. Cùng học chung một trường, một lớp, cùng sống tại một thôn nhưng em và anh hầu như chẳng chơi thân cùng ai cả. Có những món quà ngon của mẹ anh đều để dành đem qua cho em, nhiều lúc em thấy anh rất thích món quà ấy, em ngỏ lời chia sẻ cùng anh nhưng anh lắc đầu giận dỗi và nhường hết phần cho em. Có những lần em nghịch phá bị mẹ đánh đòn, anh là người đầu tiên chạy sang xin mẹ tha lỗi cho em và đừng đánh đòn em nữa... Kỷ niệm của chúng mình nhiều lắm phải không anh? Nhưng im đậm trong trái tim em là hoài niệm về những ngày giáp tết, lúc ấy em và anh lại bận rộn với những tác phẩm thủ công trang trí nhà cửa để đón chào một năm mới, cùng mẹ đi chợ tết sắm sửa những bộ quần áo mới, lựa chọn những giỏ hoa tươi xinh và những món quà tết để đặt lên bàn thờ ông bà tổ tiên. Anh có biết điều mà em chờ đợi nhất lúc ấy là gì không, là được ngồi bên nồi bánh tét đang sôi sùng sục để thưởng thức cặp bánh ú tròn anh gói tặng cho riêng em. Năm nào cũng vậy, em chỉ chờ có mỗi điều đó thôi, có những năm cận kề tết anh lại bị ốm thế là em phải một mình tự gói bánh cho mình và lại cũng một mình thưởng thức, buồn ơi là buồn. Dường như lúc ấy nỗi buồn của em lan tỏa đến cả nồi bánh tết làm cho nó cũng không buồn sôi lên nữa. Như thường lệ mỗi năm cứ gần đến giao thừa là em và anh lại được ngoại lì xì cho những phong bì đỏ chóe và khi nào anh cũng lì xì lại để mừng tuổi cho em, sau đó hai đứa lại chạy tung tăng ra đầu ngõ để đón giao thừa hái lộc đầu năm.
Em thấy
lòng buồn mênh mang khi một cái tết nữa lại sắp sửa gần kề...
Tết nào cũng vậy cứ sau giây phút giao thừa anh lại tặng em 5 con hạc giấy,
anh nói rằng hạc giấy sẽ mang đến những điều tốt đẹp nhât cho em trong suốt một
năm, đều đặn suốt 10 năm trôi qua em đã nhận được 500 con hạc giấy từ phía anh
và cho đến cái đêm giao thừa khi em và anh vừa tròn 15 tuổi anh rụt rè cầm tay
và ôm em vào lòng. 15 tuổi - cái tuổi không phải đủ lớn nhưng cũng không còn
quá nhỏ để hiểu được tình yêu là gì, anh bảo rằng hai đứa mình sẽ thay nhau cất
giữ một nửa hạc giấy để khi nào đó lỡ thất lạc nhau trong cuộc đời mình lại sẽ
tìm về bên nhau, anh hứa anh sẽ ở bên em mãi mãi và điều hạnh phúc trong cuộc
đời anh là được đón giao thừa cùng em. Anh không tỏ tình cũng chưa bao giờ nói
lời yêu nhưng trong em tình yêu dường như đã bắt đầu từ rất lâu rồi, vậy mà em
và anh đã lạc mất nhau cũng trong cái đêm giao thừa ấy. Thời buổi loạn lạc anh
đã cùng gia đình dọn đi nơi khác sinh sống, không một lời từ biệt, tất cả đều
lắng đọng lại trong sự im lặng để em một mình đón giao thừa và một mình ngồi
chờ anh. Em đã tìm anh khắp nơi cả trong những giấc mơ em vẫn không ngừng làm
điều đó, em tin rằng hạc giấy sẽ đưa anh về bên em. Suốt 8 năm qua em vẫn chờ
đợi dẫu biết rằng ngày anh về sẽ chỉ là giấc mơ, mỗi năm cứ đến khoảnh khắc
giao thừa chỉ còn mình em ngồi lặng lẽ đếm thời gian, em đã gừi biết bao nhiêu
điều ước vào hạc giấy nhưng tất cả em nhận lại được là sự thất vọng trong nỗi ê
chề. Em đã từ chối tất cả những cuộc tình chỉ để dành khoảng riêng trọn vẹn
trong trái tim em cho mình anh thôi.Con đò và dòng sông chỉ lạc mất nhau một lần thôi rồi sẽ quay về nhưng bây giờ thì mình đã vĩnh viễn xa nhau rồi phải không anh. Anh đã tìm về để gặp lại em, qua những lần nói chuyện trên điện thoại em biết rằng tình yêu trong anh vẫn nguyên vẹn như ngày xưa, có lẽ nỗi sợ hãi lớn nhất của anh trong suốt 8 năm qua là đón giao thừa không có em bên cạnh, chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi là mình sẽ được gặp nhau được tìm lại tình yêu sau 8 năm xa cách, nhưng một lần nữa anh lại tàn nhẫn một cách vô tình bỏ em một mình mà lặng lẽ ra đi về bên kia thế giới. Anh đã lao mình vào đoàn tàu để cứu giúp một người phụ nữ và rồi thân xác anh nằm lại vĩnh viễn nơi đó, có lẽ anh sinh ra từ cát bụi và sẽ trở về với cát bụi. Em tiễn đưa anh đi cúng đúng vào đêm giao thừa, mới đó mà cũng gần một năm trôi qua sau cái ngày định mệnh ấy, em lại thấy lòng buồn mênh mang khi một cái tết nữa lại sắp sửa gần kề. Có còn ai đón giao thừa cùng em nữa đâu, và cả những cặp bánh ú trón của ngày xưa bây giờ em biết tìm đâu nữa.
Chiều nay mưa mùa đông bay lất phất bên ngoài khung cửa sổ, em lại thấy nhớ anh vô cùng, em đã đợi chờ mãi một lời hứa nhưng có lẽ bây giờ em sẽ để dành đến ngày mình được ở bên nhau nơi thiên đường hạnh phúc, để lại được cùng nhau đón giao thừa và cũng để bắt đầu lại tình yêu thêm một lần nữa anh nhé?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét