Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

ĐỪNG QUYÊN NHAU NHÉ


 Cuộc sống hàng ngày có lẽ đã kéo anh đi khỏi những kí ức về em, nhưng anh sẽ phải biết luôn có một người mãi yêu anh trong thầm lặng, cái sự yêu thầm ấy có lẽ là sợi dây duy nhất liên kết anh và em trên quả đất tròn vành vạnh này phải không?

Dẫu đã không còn lại gì trong cái duyên phận đa đoan của chúng ta, để tàn cuộc vui một người thì ấp ủ mãi những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực trong vô vọng, và một người đã đi rất xa rất xa, xa đến mức thời gian biến đến nhạt nhòa. Em à! lời hứa lời nói cũng đã phôi pha với tháng năm rồi còn gì, đừng nhớ nữa những lời nói, đừng mơ nữa những giấc mơ hạnh phúc không thể là hiện thực giữa hai chúng ta. Phải chăng em vẫn chờ đợi cái tháng ngày xanh xao vàng vọt đó quay lại? rạn vỡ hết rồi em à, một quả thủy tinh dù đẹp cách mấy nhưng khi vỡ đi nó cũng chỉ là một mảnh ve chai nhọn hoắc loang lỗ những cung bậc xấu xí để đâm vào trái tim em còn gì.
Em nhớ không? Câu hỏi: "Anh sẽ yêu em đến bao giờ", để câu trả lời là "đến khi " một ai đó yêu em hơn anh, tốt với em hơn anh". Có lẽ em đã hờn trách lắm khi anh đã không thể đợi đến khi cái người ấy xuất hiện, anh đã buông tay, để em sóng xoài với phần đời thanh xuân của mình, anh đã không thể giữ lời... và anh chưa kịp xin lỗi em.
Anh sẽ phải biết những đêm mưa em đã co rút trong chiếc hợp kỉ niệm với tàn dư của ngày và những giọt nước mắt điếng người không trào ra ngoài. Để cái lạnh những đêm mưa ấy khiến em muốn tìm về với hơi ấm đêm mưa hôm nào mình cùng nhau chung lối. Anh vẫn nghe được tiếng nhịp tim của em đập liên hồi trong đêm tàn, anh có thể thấy những gì em đang trải qua nhưng cánh tay anh không đủ để đưa em về sự ấm áp trong đêm mưa hôm nào. Hạnh phúc cũng chỉ là cơn gió thoáng bay qua mà thôi.
Còn biết bao sự quan tâm anh đã dành cho em đã cuốn trôi bay đi đâu mất rồi phải không em, cứ như một cơn sóng thần quét qua, mọi thứ bỗng chốc mất tích không một dấu viết. Đừng nhớ nữa những tin nhắn anh nhắc nhở em phải mặc áo mưa, hay nhớ uống thuốc đầy đủ khi em đổ bệnh giữa một ngày mưa. 
Đừng tìm về quán cũ và ngồi đó với món ăn quen thuộc rồi ngắm nhìn mọi thứ với cái ước mong quay lại cái thời khắc ấy trong đời. Anh sẽ chẳng xuất hiện ở cái khung cảnh đó của em nữa, anh cũng chẳng gọi món cùng, hay ngồi cùng em trò chuyện giữa muôn màu yêu thương vàng vọt trôi qua.
Còn nữa em không được cứ nhớ về anh mãi thế, mọi ngốc ngếch mà em đã làm rồi cũng sẽ tan biến thôi, hãy mỉm cười với mọi thứ bất trắc mà mỉm cười với cuộc sống, hãy tự mỉm cười nếu những nẻo đời có vô tình để em bắt gặp anh đâu đó trong cuộc sống hằng của em...
Thế nhưng! Em à đừng quên nhau nhé vì những gì ta đã có, 1 đêm trăng tròn vành vạnh, 1 đêm mưa lất phất trên phố đông người...
Cho dù hằng đêm đã phải ngồi khâu lại những vết rách của trái tim thì cũng đừng quên anh nhé
Cho dù năm tháng có nhạt nhòa vết son thì cũng đừng quên anh nhé
Cho dù thời gian có làm bạc màu trái tim thì cũng đừng quên anh nhé
Cho dù những thời khắc trong đời có làm bạc màu mái tóc cũng đừng quên anh nhé...
Bởi vì... Những gì ta đã có với nhau.
Và để khi gặp lại ta không hối tiếc vì đã từng nói yêu nhau.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét